Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2016

Đã lâu rồi anh như ông chủ còn hậu phi con chỉ là tôi đòi

Tags

Mắt em bất chợt bị nhức, đến lui bệnh viện tỉnh đã một tuần vẫn không khỏi. Đàn ông đang học ở Sài Gòn, bảo mẹ lên đây, con dắt đi khám. Anh nghe ngừng, buông một câu: “Vẽ chuyện, làm cho như nhà giàu đứt tay không bằng”. Ba giờ sáng, em lặng lẽ ra đường đón xe đi Sài Gòn, anh vẫn ngủ lặng trong chăn ấm.

Bác bỏ sĩ nói mắt em bị cườm, phải mổ ngay. Nam nhi luýnh quýnh: “Để con gọi ba lên lo cho mẹ”. Con trai đã 22 tuổi nhưng trước giờ chuyện gì cũng được mẹ lo, giờ thấy phải chăm mẹ mổ là quá tầm nên hoảng hốt. Em can: “Đừng gọi, có con là được rồi”. Nam nhi không yên ổn tâm, vẫn ra gọi điện.

Trở vào, nhìn vẻ mặt bần thần của con, em biết ngay con đang bế tắc. “Ba nói có lên cũng không biết làm cho gì. Gửi gắm bác sĩ là được”. Em cười gượng gạo, không dám khóc, sợ con lo thêm. Câu giải đáp của anh, em đã đoán trước nên không hề kinh ngạc. Đã lâu rồi, anh như ông chủ trong nhà, phi tần con chỉ là tôi tớ. Mỗi ngày anh đi khiến cho về, chỉ tắm táp rồi vừa đọc báo, vừa chờ cơm; mặc em loay hoay tắm con gái nhỏ, thổi nấu, thu vén…

Mỗi lần anh nhậu quá đà, y như rằng em phải thức trắng đêm chăm bẵm. Anh liên tục đòi em trâm dầu, xoa bóp chân tay, pha nước chanh… Sáng ra, hỏi anh muốn ăn gì, anh vừa rên vừa cau có buông gọn hai chữ “hủ tí u”.

Không lẽ là do ngay từ đầu em đã quá chiều anh? (Ảnh minh họa)

Trước giờ anh chỉ ăn hủ tí u ở quán bà Tư. Thấy tô hủ tí u em vừa mang về, anh nhăn mặt: “Tậu hủ tí u của bạn nào mà mùi kinh thế. Dẹp, tìm cháo cho dễ ăn”. Em sửa biên soạn đi khiến cho, anh nhăn nhó: “Định bỏ anh ở nhà một mình à? Bạn nào chăm bẵm? Xui xẻo có chuyện gì thì sao? Xin nghỉ đi”. Chiều anh, em xin nghỉ, nhưng sau đó lại phải thức đêm khiến cho bù.

Những khi anh bệnh, không khí trong nhà căng như dây bè phái. Con gái không được xem ti vi, không được khiến cho ồn. Chỉ cần món đồ chơi của con rơi xuống đất cũng khiến cho anh phát cáu: “Đầu tôi nhức muốn nổ tung đây này. Các người có để tôi im không?”.

Người ta nói “trong mỗi người nam nhi đều có một đứa trẻ”. Giờ “đứa trẻ” ấy đang bệnh, thèm được người thân nhiệt tình, nên khiến quá lên để gây lưu ý. Em nắm bắt nhân tố này nên luôn nhẹ nhàng, thương cảm anh từng chút để anh không ảm đạm tủi.

Hậu phi chồng với nhau là phải cùng nhau đi qua những ngày vui lòng và cả những ngày trắc trở, bão giông. Nhưng có lẽ, chỉ bản thân em nghĩ vậy, anh thì khác. Anh xem trách nhiệm của em là phải chiều chồng, phải lo hết chuyện trong nhà, càng không được phép đau nhỏ bé.

Em thường than đau bụng, anh nghe chỉ phán “chắc ăn bậy bạ gì đó chớ gì”, tệ hơn nữa là “than đau bé hoài, mệt quá”. Em tự bản thân đi khám. Bác sĩ nói bị sỏi thận, phải bắn tia la-de. Ngày em nhập viện, anh bàn, vô đó bắn một phát là về. Em ổn thì tự chạy xe về, không thì đón taxi. Anh kết thúc việc sẽ lên bệnh viện lấy xe giùm. Trưa nay anh kẹt đi đám cưới bạn... Em chênh chao bi lụy tủi khi một chính mình tất tả chạy hết phòng này tới phòng kia tự làm thủ tục nhập viện. Em như con thuyền cô quạnh, động dao trong giông gió thét gào, không biết bấu víu tham gia đâu để tìm kiếm một tia chờ đợi…

Lần mổ mắt này cũng vậy. Em về nhà sau mấy ngày nằm viện. Anh nhìn qua rồi thở ra: “Chưa tới 50 mà bị cườm, cứ như bà già”. Chiều đó, anh đi khiến cho về thấy bếp núc lạnh tanh là bực bội: “Em đau mắt chứ có phải đau tay đâu, sao cơm cháo không chịu nấu?”. Bực dọc đá thúng đụng nia một lúc, anh xẵng giọng: “Ăn đỡ mì gói vậy. Em ăn không, anh nấu luôn?”.

Nước mắt em nghẹn trong lòng. Không dưng em thấy lạnh quá. Tự vòng tay ấp ủ bản thân mình, em tự hỏi: “Đây có phải là người đại trượng phu em đã tận tâm thương cảm và chăm sóc bao năm qua?”.

Hơn 20 năm chồng thê thiếp, bi tráng vui đã nhiều, không lúc nào em không làm cho tròn trách nhiệm. Thậm chí, còn khiến quá trách nhiệm khi chăm anh từng bữa ăn giấc ngủ, áo quần thẳng thớm, cắt cả móng tay chân, thay anh lo cả cho nhà nội…

Em tội vạ gì mà anh đối xử hững hờ tới nhẫn tâm như vậy? Em bỗng trông thấy, anh là người chỉ yêu mỗi bản thân chính mình, không vồ cập đến bất kỳ khách hàng nào xung quanh. Có lẽ nào là do ngay từ đầu em đã quá chiều anh? Hay tại em mờ mắt, nhìn không ra thực chất ích kỷ trong con người anh?

Eva tám là nơi chị em tâm sự, chia sớt những câu chuyện, những khó khăn khúc mắc về hôn nhân, mái nhà, cuộc sống,  trải nghiệm buôn bán, khiến giàu.

Hãy gửi tâm tư về liên hệ chiase@khampha.vietnam để chiếm được những góp ý cũng như những ‘cao kiến’ thực bụng của chị em.

Bài viết của khách hàng sẽ được lựa chọn đăng trên thể loại nếu như thích hợp quy chuẩn nội dung và sẽ được bảo mật thông tin cá nhân.


Đọc thêm: tintuc24h


Hãy Comment chuẩn SEO vừa làm tốt cho site của Bạn vừa không bị GOOGLE phạt. Nếu muốn lấy backlink hãy chèn URL không chèn code gắn text link. Biểu tượng hài hướcEmoticon