Bà ngồi co ro bên này các con phố, chờ cho siêu thị phía đối diện tắt điện, đóng sập cánh cửa sắt nặng nề hà xuống mới chống tay vào gối đứng dậy, vất vả bước qua tuyến đường. Cánh cửa này có mái hiên rộng, chủ nhà dễ tính, lỡ bà có ngủ quên dậy muộn thì người ta cũng chỉ dịu dàng gọi bà dậy, kêu bà đi chỗ khác để mở hàng chứ không quát mắng xối xả, đốt vía như những chỗ khác. Vậy nên, mấy tháng nay rồi, dù đi xin ở xa hay gần, bà đều đi về dưới mái hiên này để tá túc.
Ngồi xuống mái hiên bà mở đầu thở dốc. Chẳng hiểu sao mấy bữa nay bà thấy thân thể mỏi mệt, rệu rã quá. Cũng thảo hèn được. Bà đã ngoài tám mươi. Rộng rãi người ở tuổi này có khi đã nằm liệt một chỗ, con cái phải hầu hạ, phục dịch. Bà còn lê lết khắp các phường để xin ăn được xem như trời còn thương mà cho sức khỏe. Nhiều khi bà mằm nghĩ ngẩn ngơ, có khi trời thương bà, biết bà có gầy nằm liệt giường liệt chiếu thì cũng chẳng có người nào ngó ngàng tới nên ban cho bà sức khỏe.
Cơ mà bà cũng mệt lắm rồi. Cơn tức ngực kéo tới khiến cho bà không thở được. Bà lôi trong mấy cái bao cũ mấy tờ báo cùng vài tấm bìa cát tông làm cho gối, quay mặt tham gia phía cánh cửa. Độc ác thay trời lại phơ phất mưa. Bà khó nhọc ngồi dậy, lôi ra cái áo tơi cũ quấn lòng vòng người. Mưa làm cho chân tay bà tê nhức. Bà không ngủ được. Bà lần tìm trong nải một tấm ảnh cũ, ngồi khom khom quay lưng lại phía đường để nước mưa không tạt được tham gia tấm ảnh. Bà nhìn tấm ảnh, lầm bầm như chuyện trò với một người bạn.
– May mà ông tí hon một trận rồi đi luôn. Đi nữ tính thanh thoát chứ không cũng lại phải lê lết ngoài tuyến phố giống tôi. Mà chân ông yếu thế, đi khiến cho sao được.
Bà đưa bàn tay vuốt vuốt gương mặt trong tấm ảnh. Giọng đã khởi đầu nghẹn nước:
– Mà ông có thương tôi, sao không cho tôi đi cùng ông với ông ơi…
Mưa mở màn nặng hạt. Bà quấn tấm áo tơi chặt tham gia thân thể, dí sát người vào cánh của mái hiên. Tiếng mưa tạt tham gia tấm áo tơi lộp… bộp… lộp… bộp nghe mát rượi và tái tê.
Bà cũng đã từng có một gia đình. Một mái nhà bình dị đơn sơ nhưng ấm áp, êm ấm. Nghĩ đến căn nhà cũ bà nén tiếng thở dài tức nghẹ trong lồng ngực. Cất tấm ảnh tham gia sâu trong đáy, ủ ấp vào lòng, khép chặt tấm áo tơi cho khỏi ướt, bà quay người lại đối diện với màn mưa. Đôi mắt già nua ướt nhoèn, mịt mờ những hồi ức cũ.
Ông bà cưới nhau được chục năm mới sinh được đứa con gái nêu yêu chiều nó lắm. Hôm bà sinh con ở bệnh xá, ông mừng đến nỗi ôm ấp con khóc tu tu như một đứ trẻ trước bao cặp mắt lạ lùng của công chúng.
Ông chăm con từng li từng tí, theo dõi từng ngày lớn lên của con. Đi học, những hôm mưa gió. Ông cõng nó trên lưng. Nó lớn lên một chúc, ông tằn một thể tậu cho con trẻ trong nhà xe đạp mi ni.Máy chục năm trời, ông không dám mua một cái áo mới, ai cho gì mặc nấy để khi nó vừa thành thiếu phụ, ông dành dụm đủ để xây một căn nhà ngói nhỏ tuổi ba gian. Ông bảo bà:
– Nó là con gái, ở nhà lụp sụp quá, bằng hữu đến chơi, nó mặc cảm.
Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn. Trong mưa, bà thấy khuôn mặt ông bừng sang hạnh phúc. Bà không thể nhầm được. chậm tiến độ là khuôn mặt ông trong đám cưới con gái. Nhà rể ở ngay xóm trên. Lúc lấy con gái bà, nó hãy còn là một chàng trai mới lớn, nhân hậu, chân chất và mạnh mẽ. Đám cưới con gái, gương mặt ông oắt con mà mắt lại rưng rưng. Ông nói, con gái đi lấy chồng, ông mừng lắm. Nhưng ông cũng bi quan vì phải xa con. Vẫn nhân thức nó lớn thì phải rời xa vòng tay ông, phải lấy chồng mà sao ông vẫn thấy hụt hẫng. Bà cưới bảo ông chưa già đã dại dột. Nó lấy chồng ngay xóm trên, cách có độ mươi phút đi bộ mà ông cứ như thể gả con gái đi lấy chồng ở tận đẩu tận đâu. Ông cũng cười bảo không biết tại sao ông lại yếu mềm hơn cả bà.
Cơn họ kéo tới như muốn xé toang lồng ngực. Bà chống tay vào cửa, ho rũ rợi rồi đưa tay đấm nhẹ tham gia ngực. Cơn ho dứt, bà thở dốc. Lúc bà ngấc lên, bong ông trong mưa đã mất tích. Bà lẩm nhẩm:
– Cũng may là ông đi trước khi tạo dựng con đường qua nhà. Chứ không thì…
Ông bé một trận rồi đi. Nữ tính như chơi còn vương vấn yếu tố gì trên cõi đời này nữa. Bà bơ vơ một bản thân. Thấy thế, đứa con gái bàn với bà:
– Nhà chồng con đến ba bạn bè trai, chật chội lắm. Hay u cho anh em con về đây ở, cũng là để hôm mai đỡ đần u…
Bà mừng quýnh đồng ý ngay. Ăn phổ thông chứ ở hết bao lăm. Bà già rồi, trơ trọi một chính mình cũng đơn côi. Bà cũng muốn được quay quần với con cháu. Bà chỉ có mỗi đứa con gái, được sống cùng phi tần chồng con trẻ trong nhà nó thì còn già bằng. Có gì chúng nó để mắt bà, bà lại đỡ đần bà xã chồng nó chuyện cơm cháo, con trẻ trong nhà. Chúng nó ở với bà, chắc nơi chin suối ông cũng lanh tanh, thư thái.
Bà chỉ có mỗi một đứa con gái. Bà không bù trì, vun đắp cho nó thì để cho ai. Bà chết đi cũng mang thai theo được đâu. Thế mà đứa con gái bà mang nặng đẻ đau lại bàn mưu cùng chồng đẩy bà ra trục đường.
Bà già rồi, chỉ lòng vòng quẩn ở nhà cơm cháo và chăm mấy đứa cháu, có biết gì đến chyện đất cát mà láng giềng xì xầm bàn tán đâu. Con gái và con rể thậm thọt những gì, bà cũng chẳng nhân thức. Chỉ thấy một buổi chập choạng tối, đứa con gái chìa trước mặt bà tờ giấy:
U kí tham gia đây đi. Chỗ cuối tờ giấy này để xác thực quy mô đất nhà bản thân mình. Ít nữa họ xây các con phố qua đây họ còn đến bù u ạ.
Bà nghe ờ ờ, cạc cạc. Mắt kém, lại tin yêu con, cộng với việc bà ngại mấy thứ liên quan tới thủ tục nên ký luôn mà không đọc lại. Mãi đến khi người ta đến lấy nhà, chồng cho bà xã chồng con gái bà một đống tiền, số tiền mà cả đời nhị ông bà chưa cũng chưa từng nhận ra thì bà mới biết chúng nó lừa bà ký giấy để bán nhà. Nhưng nước mắt chảy xuôi, bà nghĩ cái nhà đấy sau cuối cũng để cho chúng nó, đất đang sốt, chúng nó bán cũng là hợp lý.
Nhị vợ chồng đứa con gái tậu một miếng đất ở trong xóm, xây một căn nhà nhị tầng khang trang. Nhưng rồi trong khoảng lúc có tiền, tình tình thằng con rể mở màn thay đổi. Nó đam mê rượu chè, cặp bồ. Thuở đầu bà còn ngại “rể khách” nên nói nhẹ nhàng, xa xăm, sau dần những lời đồn thổi càng phổ biến, cung phi chồng nó suốt ngày đánh chửi nhau, bà góp ý cương trực với con rể. Nó không nghe, một lần uống rượu say còn đánh bà gãy tay, bị đưa lên phường phạt tiền. Sau vụ đó, nó càng hằm hè với bà hơn. Phi tần nó- con gái bà cũng vào a dua với chồng, trách móc bà khiến hiền thê chồng nó mất tiền, khiến nhà nó xấu mặt với hàng xóm. Những lời xa xôi xa xôi về việc bà ở nhờ tăng dần. Những bữa cơm chúng nó cố ý ăn trước không gọi bà ngày càng đa dạng. Tủi thân, bà quyết định gửi ông lên chùa rồi bỏ làng đi lang thang trong một đêm mưa gió, mở màn những ngày vất vưởng xin ăn.
Bà xách theo một cái bị bé nhỏ, một tấm áo tơi và tấm ảnh của ông. Hàng ngày bà lê la khắp các thị trấn xin ăn. Tối tới lại về cái mái hiên này ngủ nhờ. Bà cứ mong ngóng, mòn mỏi hi vọng sự ra đi của bà sẽ khiến cung phi chồng đứa con gái ăn năn mà nghĩ lại đi tìm bà. Nhưng một năm, hai năm rồi năm năm lê la khắp thị trấn xá rồi mà chưa một lần bà nghe phong thanh gì về thông tin chúng đi mua bà. Cũng có lần, bà lén về làng, đứng trước cửa nhà hiền thê chồng nó, thấy nhị đứa nó vẫn vui mừng, không một tí áy náy, bà lại lặng lẽ ra đi.
Mưa như trút nước. Bà cảm thấy thân thể rệu rã, không còn chút sức lực nào nữa. Bóng ông lại xuất hiện trong mưa, nhoẻn cười nhân từ hòa nhìn bà. Ông đưa tay về phía bà. Bà biết thời khắc này cuối cùng cũng đến. Bà cố chút sức lực sau cuối, lê người về phía khoảng giữa mái hiên bà trú với căn nhà kế bên. Nhà người ta là nhà khiến ăn tử tế, bà không muốn chết trước cửa của khu chợ, không muốn cái chết của bản thân mình phiền hà đến họ.
Ông bước tới gần bà, cúi xuống. Bà run run đưa cánh tay lên. Thảnh thơi., nữ tính, bà theo ông. Mọi oán hận, trách móc của cuộc thế bà bỏ lại phía sau, nơi kiếp người trên dương thế.
Sáng sớm, người ta nhận thấy xác một cụ già nằm ở khoảng trống giữa nhì căn nhà. Bà chết trong một tấm áo tơi trùm lạ mắt người. Nhưng trên môi còn phảng phất một thú vui.
Emily
Có thể bạn quan tâm: tintuc



Hãy Comment chuẩn SEO vừa làm tốt cho site của Bạn vừa không bị GOOGLE phạt. Nếu muốn lấy backlink hãy chèn URL không chèn code gắn text link. Biểu tượng hài hướcEmoticon