Hôm nay, có người hỏi tôi là: "Rút cuộc con gái các người muốn cái gì, còn cần cái gì ở tụi anh nữa? Nói 1 câu bảo ít, nói 2 câu bảo thừa. Nói ít bảo không thân mật, nói phổ biến tí bảo phiền. Con gái thật không dễ dàng hiểu!". Lúc đó, tôi chỉ cười rồi giải đáp: "Dễ mà, chẳng qua anh có thực thụ muốn hiểu họ hay không thôi!".
Tôi cũng không rõ tại sao trong mắt con trai hay nam nhi thì con gái, phụ nữ lại khó khăn hiểu như thế! Có phải đơn giản chỉ là họ không hiểu hay sự thật là không muốn hiểu? Có những chuyện con trai vốn không quan tâm nhưng con gái lại rất bận lòng. Có những thứ con gái họ khiến cho mà đàn ông vốn không nắm bắt, không lưu ý, cho nên chúng tôi lại phiền lòng rồi thậm chí là rơi lệ. Tôi tự hỏi: "Thật sự, con gái không dễ dàng nắm bắt đến vậy sao?".
Tôi cũng đã từng yêu, yêu đắm say một người. Thanh xuân của tôi cũng từng vì người đó mà chấp niệm. Nhưng giữa chúng tôi cũng có những việc anh ấy khiến tôi bi tráng lòng. Chả hạn như có lần nọ tôi chịu uất ức, ủy chết thật ở chỗ làm cho. Lúc đó, tôi phải viết bài quảng bá cho một chương trình hoạt động nhưng bài viết bị chê thảm hại. Tôi phải sửa đi sửa lại không dưới 5 lần nhưng vẫn không được ưng chuẩn. Lần đó, tôi rỉ tai laptop với một chị cùng chỗ làm cho. Chị ấy bảo tôi: "Không làm cho được thì nghỉ đi!". Tôi tư vấn luôn: "Ok. Chị bảo em nghỉ thì em nghỉ. Dù gì em cũng chẳng muốn làm cho nữa!".
Sau đó thì nước mắt đầm đầm, tắt máy tính bảng. Anh ấy, lúc đó cũng ở đấy, nghe hết những gì tôi nói. Uất ức, ủy mệnh chung là thế, mà mặt anh ấy tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì cả. Vốn đã ấp ủ một cục tức trong người lại còn bị người ấy bản thân đối xử như thế! Lúc đấy, tức chết tôi rồi. Ai mà không muốn người ở bên bản thân mình đến vỗ về, an ủi. Chẳng bạn nào muốn nhìn vẻ mặt bàng quan như "chuyện của em, anh chẳng đon đả". Ai mà chẳng muốn anh ta tiến đến rồi nói: "Ngoan, là ai dám ức hiếp một nửa anh? Người yêu anh chỉ có bản thân mình anh được bắt nạt thôi nhân thức hay không hả?". Nhưng thực tiễn nào như chuyện cổ lỗ tích, cái lúc tôi đợi mong câu nói đó nhất. Anh ta rất ân cần bảo tôi rằng:
- Em lớn rồi, ăn nói nhớ có trước có sau, suy nghĩ kĩ rồi hẵng nói. Chị ấy còn hỗ trợ trong công tác cho em phổ thông, không phải khách hàng nào cũng bao biện được đâu. Em không nhân thức là một nhân tố nhịn chín vấn đề lành à?
Tôi tức đến nỗi không nói được một câu nào. Chung cục là anh ta biết hay giả vờ không biết thế hả? Rõ ràng tôi đang tức như thế, anh ta nói câu đó chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Đúng, tôi có sai. Người nào mà chẳng nhân thức chị ấy sẽ hỗ trợ tôi trong công tác hiện tại và cả sau này! Tôi có ngốc tới mức ấy đâu! Nhưng anh ta cũng đâu cố định phải nói ngay giữa lúc thử thách như thế! Tôi nói luôn:
- Cuối cùng là anh có nắm bắt em hay không thế?
Anh ta nói:
- Anh hiểu em, nhưng em quá trẻ con rồi. Tí về nhắn tin xin lỗi chị ấy đi, nghe chưa?
Rút cục anh có hiểu hay là giả ngốc thế hả? Lúc này, anh ta còn nói như thế, xem có được không? Tôi tĩnh tâm nói:
- Anh chung cục là đứng về phía người nào?
Anh ta trả lời rất, rất ngây thơ rằng:
- Anh là đứng về phía lẽ phải. Anh chẳng đứng về phía bạn nào cả.
Tôi lúc đấy tức đến mức cảm giác cơ thể có thể phun ra lửa. Lúc đó tôi cầm nhẫn mà anh ta tặng tôi ra dọa:
- Anh nói lại xem, anh mà nói không đúng, chiếc nhẫn này không còn trên tay em đâu! Chung cục anh đứng về phía chị ta hay em
Anh ta giải đáp:
- Về phía công lý và lẽ phải!
Ở đây còn có công lý sao, tôi đã nói rất rõ ràng rằng chung cuộc là anh ta đứng về phía chị ta hay là tôi nhưng mà. Là chị ta hay là tôi đấy! Chẳng nhẽ anh ta không nắm bắt? Lúc đấy, tôi túa nhẫn anh ta tặng vứt dưới bàn. Tôi cũng có lòng tự trọng nhưng mà. Anh ta cầm nhẫn quay lưng đi và bảo tôi thật con trẻ. Lúc đấy chỉ có thể ủ ấp mặt khóc thôi. Không thể nói hết những bực dọc trong người nữa. Người ngoài có thể không nắm bắt, sao tới anh ta cũng như thế? Anh ta thật sự chẳng thể hiểu rằng, lúc đó tôi đau lòng bao lăm, thương tâm bao nhiêu. Anh ta không biết rằng người làm cho tôi đau lòng nhất lại là anh ta... Tôi khóc không hề vì người ta ăn hiếp hay ức hà hiếp mà là vì người bản thân yêu không nắm bắt bản thân mình, không nắm bắt cho cảm giác của bản thân. Như thế còn là người ấy sao?
Đàn ông mãi không thể hiểu được thứ mà người phụ nữ của họ muốn. Cũng không thân mật việc bản thân mình làm đã khiến cho người thiếu phụ của họ thương tổn ra sao. Thanh nữ họ chẳng bao giờ để ý đại trượng phu đi trễ bao lăm lần hay đồ đoàn vứt lung tung trong nhà, thậm chí là họ có phổ biến người con gái khác theo. Thứ họ lưu ý nhất chính là: "Không lẽ anh thật sự không muốn vì làm em phấn kích mà đi sớm hơn một tí, không muốn em mệt mà ngăn nắp một tí, không muốn em bận lòng mà thay đổi, không muốn em bi hùng mà đối xử lạnh lùng với những người con gái khác hay sao?". Đó chính là thứ người thanh nữ vồ cập. Thật sự anh không nắm bắt?
Thứ thiếu phụ muốn chính là khi cô ta quá đáng, không phân biệt nổi trắng đen, phải trái, anh vẫn luôn đứng về phía họ - chứ không phải là trực tiếp truyền đạt họ. Chỉ cần những lúc họ chịu ủy chết thật ở chỗ làm, bị đồng nghiệp đe, anh không cần khiến gì cả chỉ cần nói với cô ta rằng: "Người nào lại nạt em rồi? Nếu như không làm cho được thôi mai em không cần phải đi khiến nữa! Anh nuôi em". Có mấy chữ đấy thôi, thật sự là anh không nói được? Thiếu nữ thời văn minh, họ còn cần anh nuôi hay sao? Họ chỉ cần một câu nói và thái độ ngay lúc ấy thôi. Thì mai sau mặc dù bão giông thì cô ta vẫn đủ tự tín gánh chịu được. Chí ít cho cô ta cảm giác bình yên và không có một mình. Thực thụ là anh không nắm bắt?
Trong mọi chuyện, cô ta chỉ muốn anh nhịn nhường cô ta một tí, đừng cái gì cũng đòi thắng. Tôi thật sự không nắm bắt có những người con trai cứ cố định một mực rằng phải thắng người thiếu phụ của bản thân mình. Để khiến gì? Tôi cũng đã tự hỏi bao lăm lần như thế: "Thắng cô ta anh vui sao?", "Thắng cô ta anh được gì sao?", "Đứng về phía cô ta một tẹo thì chết sao?", "Thua cô ta một tẹo anh thiệt sao?". Sao phải so đọ phổ thông thế với cô ta để khiến gì? Còn có những người đại trượng phu yêu chúng tôi, nhưng lại không bao giờ nói: "Anh Yêu Em". Vì sao thế? Nói như thế anh mất mặt lắm ư? Không thể vì chúng tôi vui tươi mà thử nói một lần sao. Rồi cứ ngụy biện đó chẳng phải là anh, anh không nói được. Chẳng qua anh có muốn hay không mà thôi.
Trên đời này, vốn dĩ không có gì là không thể chỉ là anh có muốn hay không mà thôi!
Tình yêu với em là gì anh biết không? Là cuối cùng khi em quá quắt, khi em không màng tới đúng sai, phải trái thì anh vẫn sẽ ở bên em, lắng tai em, thân mật em, dường nhịn em và sau cuối là nói: "Anh yêu em!".
Rốt cục, anh có thể nắm bắt em bao lăm?
Tham khảo thêm: bảo dưỡng điều hòa tại nhà
Thứ Năm, 16 tháng 3, 2017
Rốt cục, con trai có thể hiểu thiếu phụ bao nhiêu? | bestie.Việt Nam
Xem thêm bài viết
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hãy Comment chuẩn SEO vừa làm tốt cho site của Bạn vừa không bị GOOGLE phạt. Nếu muốn lấy backlink hãy chèn URL không chèn code gắn text link. Biểu tượng hài hướcEmoticon